Hai Anh Em

Hạnh Đoan

Xưa, có hai anh em nông phu nọ tính rất chăm chỉ siêng năng. Người anh đã lập gia đình, sống với vợ và con. Riêng người em vẫn còn độc thân. Khi cha mẹ họ qua đời, nhà cửa điền sản được chia đều cho hai anh em. Họ trồng lúa thơm và quả tần, đến vụ mùa trúng lớn, nông sản thu hoạch được hai anh em chia đều và ai nấy chở về cất vào kho lẫm của mình.

Đêm đến, người em nằm thao thức, nghĩ  thầm: “Ta còn độc thân, sống sao cũng được. Riêng anh hai ta vợ con đùm đề, tất nhiên cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Ta nên sớt một nửa nông sản mới thu hoạch đem biếu cho anh hai mới là hợp lẽ”.

Càng nghĩ càng khó dỗ giấc, nằm lăn lộn mãi, người em sợ anh sẽ từ chối không chịu nhận phần mình nhường, nên ngay trong đêm, người em lén chở đồ tới bỏ vào kho của anh.

Người anh ngủ ở gần bên cũng không sao chợp mắt được. Do cứ mải nghĩ: “Ta có vợ con, bề gì cũng dễ xoay xở. Còn chú ba nó có một thân một mình, sống bần hàn cô đơn. Ta là anh thì phải biết lo cho em mình chứ! Phải lấy một nửa nông sản trong kho ra chia cho chú ba nó mới được…”.

Ngẫm nghĩ, lại sợ em từ chối không chịu nhận, thế là nhân lúc trời chưa sáng người anh đã ba chân bốn cẳng mang đồ qua lén bỏ vào kho của em.

Sáng hôm sau, khi họ đến thăm kho thì thấy kho mình chẳng vơi đi chút nào, họ nghĩ: “Chắc mình nằm mơ thấy biếu tặng rồi tưởng đã làm”. Thế là tối hôm sau họ lại tái diễn màn biếu lén biếu trộm như đêm trước.

Ngày thứ hai rồi thứ ba trôi qua, lần nào kiểm kho cũng thấy tràn đầy, thế là họ liên tục diễn lại động tác cũ. Để rồi mỗi sáng thức dậy, họ thắc mắc, ngỡ ngàng, kết luận chắc là mình… biếu trong mơ!

Đêm thứ năm, khi hai anh em lo mang đồ qua cho nhau thì họ chạm trán nhau giữa đường. Họ hiểu ra, buông rơi đồ và ôm chầm lấy nhau khóc ròng.

Từ đó hai anh em không phân chia, tách rời gì nữa, họ cùng sống chung với nhau trên mảnh đất của cha mẹ để lại.

(Kể theo “Nhân sinh phương hướng” của Lâm Thanh Huyền)

—o0o—

Bài Học Đạo Lý

Sau những cơn bão lụt hay động đất, Chính phủ thường tài trợ nhà ở và chu cấp nhiều tiền bạc, vật dụng… cho những ai có thân nhân bị mất, những người bị thiệt hại sau trận thiên tai.

Tôi (Lâm Thanh Huyền-Đài Loan) đọc báo, thấy đăng tin hai anh em tranh giành tiền bạc, nhà cửa được Chính phủ viện trợ vì cha mẹ họ chết trong thiên tai đó. Cuộc tranh giành nổ ra khốc liệt, làm náo động cả địa phương. Đến nỗi ngôi nhà viện trợ cho họ cũng bị đập phá… Trận ẩu đả thật hung tợn, nếu không nhờ người ngoài nhảy vào can thiệp thì đã xảy ra đổ máu hay chết chóc rồi.

Tin này thật đau lòng. Thi thể cha mẹ họ chưa kịp lạnh, cảnh đổ nát vì thiên tai chưa kịp dọn dẹp thì họ đã tranh giành quyền lợi có được từ cái chết của song thân.

Cốt nhục tương tàn! Đây là thảm kịch ở nhân gian, sao mà nó thê lương như trận thiên tai vô tình của đất trời?

Những năm gần đây, chuyện anh em tranh giành gia sản rất thường xảy ra, khiến người đời không khỏi bàn tán, chạnh lòng. Thỉnh thoảng báo vẫn đăng tin: Vì gia sản, anh em chém chết nhau.

Đọc những tin tức đáng buồn này, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện hai anh em thời xưa. Mặc dù họ thuộc tầng lớp nông dân chân chất, song cách cư xử nghĩa tình của họ thật cao đẹp, để mỗi lần nhắc đến, người ta đều mủi lòng xúc động, tưởng chừng như hương vị của thơm ngát của lúa ngọc và quả tần vẫn còn phưởng phất đâu đây.