Phúc Bất Trùng Lai

Trong đời người cũng có đôi ba lần ta gặp vận may khiến lòng vui phơi phới vì tiền của đến bất ngờ hệt như anh thợ bạc nọ. Song những kỳ duyên ấy cũng trôi qua như con nước, “phúc bất trùng lai”, ta không thể tái lập hay trùng ngộ những điều có tính chất hi hữu.

Xưa có một người thợ bạc sau nhiều năm học việc thành tài, khăn gói quay về cố hương dự định mở một tiệm nhỏ mưu sinh.

Lộ trình về quê xa thẳm, dọc đường anh hành nghề lai rai để kiếm sống qua ngày. Anh gặp gì làm đó, việc khá nhọc nhằn mà thu nhập rất thấp, song cũng kiếm đủ ba bữa qua ngày.

Một hôm, anh đang hành nghề tai một làng quê nọ, thì có một vị quan tìm tới, tay cầm cáivua, bảo:

Hoàng thượng cưỡi ngựa đi săn gần đây, sơ ý làm rơi mũ, ngọc trên mũ bị tróc, ngươi có thể chỉnh lại chăng?

Anh thợ đáp:

– Thuở giờ tôi chưa từng thấy qua mũ vua, chưa từng làm việc này, nhưng chắc là không khó, để tôi thử xem sao?

Thế là anh thợ đón lấy cái mũ từ tay vị quan, chưa đầy mươi phút đã sửa xong, không những đã khéo mà còn đẹp như mới. Vị quan mừng lắm, thưởng vàng bạc cho anh thật hậu rồi cáo từ ra về.

Anh thợ được món tiền lớn, ngẩn ngơ nhìn theo quan một lúc lâu rồi mới sực tỉnh tiếp tục lên đường. Anh lại làm tiếp những việc tạp, tất nhiên, tiền lương thu được chẳng bằng một góc số tiền anh sửa mũ vua. Nhẩm tính xong anh tự nhủ: Về đến quê, ta mở tiệm chỉ sửa mũ vua thôi, chẳng cần làm gì khác.

Lòng hân hoan, anh vừa đi vừa huýt sáo, khi đi ngang qua khu rừng, anh bỗng nghe có tiếng rên rỉ thật to, nhìn quanh quất thì phát hiện có con cọp già đang ngồi bưng miệng nhăn nhó coi bộ đau đớn lắm.

Vừa thấy cọp, anh sợ đến hồn vía lên mây, chực co giò bỏ chạy.

Nhưng con cọp kêu anh lại, hiền lành bảo:

– Này bạn, xin hãy cứu tôi! Răng tôi bị sâu ăn thủng một lỗ đau quá trời, anh làm ơn trám hay nhổ cho tôi có được không? Nếu như anh chịu giúp, tôi rất mang ơn và nguyện báo đáp trọng hậu.

Anh thợ nói:

– Tôi sợ giúp xong, ông quay lại xơi tái tôi thì nguy to!

Cọp lắc đầu nguầy nguậy:

Không! Không có chuyện đó đâu, tôi xin hứa danh dự với anh đấy! Không những tôi chẳng hại mà còn tặng anh nhiều châu báu nữa! Anh thợ nghe nói bùi tai, dốc sức nhổ răng cho cọp.

Con cọp giữ đúng lời hứa, tặng cho anh thợ nhiều thức ăn và châu báu thu thập được bao năm.

Anh thợ từ giã cọp lên đường, lòng vui khôn xiết, nghĩ thầm: Có ai dè nhổ răng cho cọp dễ dàng và lãi to đến vậy? Nhất định về quê ta chỉ cần lam hai việc này là đủ phát tài.

Về đến quê, anh thợ đem tiền vị quan và con cọp cho, tậu được cái tiệm nhỏ, cho đề bảng thiệt to: “Chuyên sửa mũ vua, nhổ răng cọp”.

Hàng ngày anh thợ ngồi trước cửa tiệm đợi quan và cọp đến, thế nhưng đợi cả năm, cũng không thấy bóng dáng một vị khách nào. Cuối cùng, anh đành phải đóng cửa tiệm, giải nghệ.

(Theo Nhân sinh phương hướng của Lâm Thanh Huyền)

—o0o—

Bài Học Đạo Lý

Trong đời người cũng có đôi ba lần ta gặp vận may khiến lòng vui phơi phới vì tiền của đến bất ngờ hệt như anh thợ bạc nọ. Song những kỳ duyên ấy cũng trôi qua như con nước, “phúc bất trùng lai”, ta không thể tái lập hay trùng ngộ những điều có tính chất hi hữu.

Ta không thể cứ ngóng chờ, đợi mãi, hy vọng xảy ra chuyện hiếm có như mũ vua hư hay răng hổ đau… rồi ngoảnh mặt với những công việc bình thường. Những ai gặt hái sự thành đạt vẻ vang thường là nhờ họ đã từng chịu kho bắt tay vào khởi sự từ những điều kiện thấp kém, những việc nhỏ nhoi tầm thường ít ai thèm để mắt tới nhất.
Nếu cứ quyết không làm gì và mãi ngóng chờ dịp may đến, để mình thực hiện toàn việc vĩ đại cao xa mới xứng với “giá trị” và “tầm cỡ” của mình thì mơ chỉ để mà mơ thôi! Bởi mộng càng cao xa thì càng khó thực hiện và khó với tới. “Cơ hội, vận may không tới thì chính ta phải tạo ra nó” bằng vào nỗ lực, cố gắng của chính mình.
Người ta nói “tích tiểu thành đại”, góp ít thành nhiều. Sa mạc mênh mông kia cũng được thành hình từ những hạt cát li ti, con đường dài muôn dặm cũng bắt đầu bằng những bước chân nhỏ trường kỳ nối tiếp nhau mà đến đích.

Vì thế, cơ hội tiến xa và đạt đến thành công chỉ dành cho những ai biết chắt chiu, trân trọng, chịu bắt đầu và không chê bai những việc nhỏ nhặt, tầm thường.

Hạnh Đoan (Theo Giác Ngộ online)