Quán Pháp Vô Ngã

Các pháp do nhân duyên khởi sanh,

Nào phải do người định mà thành.

Nhân duyênsanh ắt có diệt,

Niệm khởi đôi bên liền phân tranh.

Người muốn được hóa ra lại mất,

Kẻ mong nhàn cứ phải chạy quanh.

Sợ lạnh, đông triền miên không dứt,

Ghét nóng, hạ càng chẳng qua nhanh.

Nghèo khổ ước mong ngày giàu có,

Già yếu mơ hoài lúc tuổi xanh.

Người người ai cũng mong thuận lợi,

Nào ai lại thích chuyện bất thành?

 

Đạt tâm tự tại, ấy là chủ.

Nay đổi mai thay, lẽ đâu thường?

Lìa khỏi các căn, niệm nào khởi,

Thức đã không rồi, cảnh chẳng vương.

Trong ngoài xét kỹ đều không cả,

Nơi trung gian tìm lẽ chân thường.

Khi sáu cửa không không, vắng lặng,

Một tòa rực rỡ dưới ánh dương.

Chỉ cần duyên dứt, trần lao tận,

An nhiên thường trụ Đại Giác Vương.