THƯỢNG ĐẾ BAN TÌNH THƯƠNG RẤT CÔNG BẰNG

Tác giả: Chánh Kiến | Dịch giả: Sơn Hà

Trên đường tôi đi từ Rome đến San Marino, tôi được nghe một câu chuyện rất động lòng về Thượng Đế.

Có một ca sĩ hát nhạc cổ điển rất nổi tiếng tại Châu Âu. Cô ta được nổi tiếng trên thế giới trong khi tuổi chừng 30. Ngoài ra, cô ta cũng lấy chồng rất xứng và có một gia đình rất hạnh phúc. Một ngày, cô ta đến một quốc gia láng giềng để trình diễn, vé cho đêm trình diễn đó đã bán hết trước một năm. Ðêm trình diễn thành công rực rỡ và khán giả rất hài lòng. Sau khi trình diễn, người ca sĩ bước ra khỏi nhà hát cùng với chồng và con trai và phóng viên điện ảnh liền bao vây để phỏng vấn.

Mọi người đều ca tụng và ngưỡng mộ người ca sĩ.

Một số người ca ngợi cô ta vì đã được nổi tiếng và được chọn làm nghệ sĩ chính trong đoàn nghệ thuật quốc gia và đóng vai chính trong các màn trình diễn sau khi tốt nghiệp đại học. Một số người ca ngợi rằng cô ta được bầu là một trong mười người nhạc cổ điển hay nhất trên thế giới ở tuổi 25. Một số người ca ngợi rằng cô ta có chồng giàu, làm chủ một công ty rất lớn và có một con trai rất xinh xắn, luôn luôn mỉm cười.

Trong khi mọi người ca ngợi, người ca sĩ không nói một lời, chỉ lắng nghe. Khi mọi người ngừng nói, cô bắt đầu nói rất chậm rãi: “Trước hết tôi muốn cám ơn tất cả mọi người vì lời ca ngợi về tôi và gia đình tôi, và tôi hy vọng tôi cũng qúy mến những điều này như các bạn. Tuy nhiên, các bạn chỉ thấy một phần và đã không nhìn thấy những phần khác. Sự thật là, đứa con trai xinh xắn của tôi mà các bạn nói đến là luôn luôn tươi cười thật ra là bị câm. Ngoài ra, bé còn một người chị ở nhà cũng đang mang bệnh tâm thần và phải giữ kỹ trong phòng được chắn bằng các thanh sắt trên cửa sổ năm này qua năm khác”.

Mọi người chưng hửng vì những lời nói của người ca sĩ và im lặng. Họ nhìn nhau, không tài nào tin tưởng được. Người ca sĩ tiếp tục nói một cách bình tĩnh: “Ðiều này cho chúng ta biết những gì? Tôi tin rằng chỉ có một lời giải thích, là Thượng đế ban tình thương cho mọi người rất công bằng”.

Sau khi nói câu cuối cùng, mọi người vẫn im lặng. Nhưng thay vì kinh ngạc, họ suy nghĩ, suy nghĩ rất cẩn thận.