Cao Tăng Dị Truyện (Sau Nhị Tổ) – Tăng Thanh Tủng

Thanh Tủng người ở Phước Châu. Lúc đầu Sư tham vấn Thiền sư Pháp NhãnPháp Nhãn chỉ mưa, bảo Sư rằng:

– Từng giọt, từng giọt rơi trong con mắt Thượng tọa.

Lúc ấy Sư không hiểu, sau đọc kinh Hoa Nghiêm mới ngộ được ý chỉ này. Nhân vào núi kiếm đất cất am, Sư đến Tứ Minh, lên cao xem bốn phía, ném một viên đá, nói:

– Đá rơi chỗ nào, ta ở chỗ đó.

Rồi kết am. Đến đời vua Trung Hiến Vương, vua nghe danh mời về chùa Linh Ẩn, đặt hiệu là Thiền sư Liễu Ngộ.

Ma Ha Bát Nhã

Không phải thủ, xả

Nếu người chẳng hiểu

Gió lạnh tuyết rơi.

(Ma Ha Bát Nhã

Phi thủ phi xả

Nhược nhân bất hội

Phong hàn tuyết hạ).

Sư thuyết pháp như thế.

Một hôm vua xem kinh Hoa Nghiêm, biết ở Trung Hoa có núi Chi ĐềBồ tát Thiên Quan trụ ở đó. Vua bèn triệu tập các vị kỳ đức ở các núi đến hỏi nhưng chẳng vị nào biết cả. Chỉ có Sư bảo rằng biết chỗ ấy rất rõ. Vua nói:

– Vậy nếu Sư không đi thì không ai đến được.

Rồi sai người cùng đi với Sư. Đến mé biển, vết tích của cảnh Thánh hiện ra. Đi sâu vào núi ba ngày, bỗng nghe tiếng chuông ngân nga, có vượn trắng dẫn đường. Sư chí tâm đảnh lễ, thấy trong rừng rậm có một khoảng đất lớn, lầu các nguy nga, trên có biển đề chữ vàng: “Cảnh của Cổ Phật Đại Hoa Nghiêm”.

Sư vào chùa, thấy chúng tăng cả vạn người, ngàn vị Bồ tátnghiễm nhiên ở trên, mùi hương lạ lan tỏa, hào quang chói lòa. Sư mặc tưởng chí thànhtùy hỷ trọn đêm. Đến sáng, thấy mình vẫn ở giữa đám cỏ rừng, cảnh đã thấy chỉ là hóa cảnh. Sư về báo lại vua. Vua liền cho dựng chùa ở đấy, đúng như cảnh Sư đã thấy. Vua cho đúc tượng Thiên Quan ngàn thân đưa vào núi bằng thuyền. Đến giữa dòng, sóng to gió lớn, thuyền nặng muốn chìm. Mọi người nhìn nhau không biết tính sao, bèn dìm một nửa tượng xuống nước. Nào ngờ nửa tượng này lại đến đất đó trước. Đó là việc thật lạ lùng.

Nguồn:thuvienhoasen.org